Chồng nói: ‘Mẹ anh là người kỹ tính lắm đấy nhé, cụ nói, cụ sẽ canh và kiểm tra giường cưới của mình đấy,’ khiến tôi thấy gai người.

Chị nói sau này con trai lấy vợ, nhất định chị sẽ dành cho chúng có một đêm tân hôn cực kỳ hạnh phúc, không giống như chị sống trong lô âu, mặc cảm và sợ hãi. Trước ngày cưới, chồng chị đã hóm hỉnh, nửa đùa nửa thật:

– Mẹ anh là người kỹ tính lắm đấy nhé, cụ nói, cụ sẽ canh và kiểm tra giường cưới của mình đấy.

Chị đỏ mặt, bối rối :

– Thế kỷ 21 rồi, anh cứ trêu em, làm gì có chuyện mẹ chồng canh giường ngủ con trai đêm tân hôn, anh cứ làm em sợ. Mà mẹ anh nói hay là anh nói vậy?

– Ơ, anh nói thật mà, giận anh hả? Tình yêu và niềm tin của anh đặt vào em như thế nào em biết chứ?

-Thôi không nói về đề tài này nữa, hôm đó em sẽ hoàn toàn thuộc về anh…

Ngày cưới, chị ngất ngây trong hạnh phúc, hớn hở cùng anh ra chào quan viên hai họ, bất giác chị nhìn sang mẹ chồng, ánh mắt sắc lạnh làm chị gai người nhớ lại câu nói của anh vài ngày trước, rồi chị lại trấn an: “Nghĩ ngợi lung tung”.

22h đêm, chị mệt nhoài vịn cầu thang lên phòng, phía dưới tầng một mẹ vẫn đi ra rồi lại đi vào, trong khi bố chồng đã đi ngủ từ khi nào. Cảm giác ánh mắt, rồi câu nói của chồng làm chị ớn lạnh. Xả chút nước nóng lên thân thể để tĩnh tâm lại, chị thấy hồi hộp và bối rối: “Có nên bước vào phòng tân hôn không?”. Tiếng gõ cửa phòng tắm làm chị giật mình, bên ngoài anh í ới :

– Lâu thế vợ ơi, nhanh lên anh đợi nãy giờ.

Chị biết anh đang đợi điều gì, cảm giác ngượng ngùng như lần đầu anh nắm tay len lỏi trong chị. Chị rảo bước về phòng đâu đó tiếng quẹt dép nhè nhẹ phát ra từ phòng dưới, mẹ vẫn chưa ngủ. Có lẽ nào anh không nói đùa. Giây phút động phòng không như chị nghĩ, nó xảy ra trong đau đớn và sợ hãi, sợ hãi về ánh mắt sắc lẹm của mẹ và hành động sẽ kiểm tra giường nữa. Rồi chuyện đó cũng xong. Chị rã rời ê ẩm, anh chùm kín chăn nói nhỏ cố sao không để âm thanh phát ra ngoài:

– Em ơi không thấy? Sao bây giờ? Mai mẹ lên lấy ga đi giặt đấy.

Chị hoảng hốt thật sự, tay chân quýnh quáng :

– Em không biết nữa, anh có tin em không?

– Anh tin, thôi đừng khóc kẻo mẹ nghe thấy bây giờ, ngủ đi không mệt, anh yêu và tin vợ mà. Anh hạnh phúc lắm.

Mắt chị ngân ngấn, chị sợ sáng mai, sáng mai sẽ nào đây? Sẽ dắt tay đuổi ra ngoài, sẽ có nhiều câu thóa mạ. Chị bị oan mà, sao không thấy “nó”, sao thế nhỉ? Chị có bị tai nạn bao giờ đâu?

Nhắm mắt trong hoang mang, giấc ngủ đến vời chị trong mệt mỏi, sợ hãi. Quả như lời chồng chị nói, 5h sáng mẹ chồng đã lên gõ cửa kêu vợ chồng chị dậy sắm đồ đi lễ bà con họ hàng, tim chị đập thình thịch khi mẹ nói:

– Thôi con ra rửa mặt đi, để chăn màn mẹ gấp giúp cho.

Nghe mẹ nói đến lần thứ ba chị mới lững thững bước ra. Một lát sau mẹ tươi cười nói lớn

– Xuống ăn sáng đi hai đứa, mẹ nấu rồi đấy. Chị ngơ ngác đứng chôn chân, anh cười bí hiểm:

– Qua rồi nhé, nào xuống ăn sáng thôi vợ.

Chị đã hiểu cách chồng qua mặt mẹ như thế nào, thật bi hài. Nhưng chị vẫn thầm cảm ơn ông trời đã cho chị một người chồng tốt tính và hiểu vợ. Đêm tân hôn của chị thật đặc biệt.

theo ngoisao.net